Cuộc tình nào đã ra khơi khi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa..."
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Tối hôm qua em được trong vòng tay anh, trong một cơn mơ mà ngay cả đến khi tỉnh dậy, khuôn mặt em vẫn còn nóng bừng, cảm xúc ngày xưa phải chăng đang quay về trong em? Nhưng em sợ, sợ một lần nữa, anh đến làm trái tim em ngất ngây rồi lại bỏ nó ra đi khi chưa kịp cảm nhận được hai từ hạnh phúc viết như thế nào?
Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Lâu lắm rồi hai ta mới có những cuộc trò chuyện vui tươi như thế, đã lâu lắm rồi em mới có được những cảm xúc ngày xưa ấy, em biết mình cũng đang cố gắng đưa chính bản thân mình về ngày xưa, dẫu biết rằng ngày xưa đó chỉ có nước mắt & nỗi cô đơn. Nhưng chưa bao giờ một lần em nuối tiếc về tình cảm ngày xưa, chưa một lần..
Ngày xưa, cũng chỉ vì muốn quên anh đi mà em đã sai lầm, để rồi sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, & những sai lầm ấy đến bây giờ chỉ gây cho em sự ân hận & tự xỉ vả mình. Nhưng em biết, sẽ chẳng bao giờ ông trách em, vì em là đứa cháu cưng nhất của ông mà.
Bây giờ, em bắt đầu lo sợ, nếu em tiếp tục để tình cảm ngày xưa quay về thì chắc sau này chỉ có mình em là đau khổ! Em sợ mình một lần nữa lại không thể quên anh nếu như hai đứa không thể đến với nhau, sợ suốt đời sẽ mang mãi nỗi đâu ấy, ...bao nỗi sợ cứ bao trùm lên trái tim nhỏ bé đang muốn cất tiếng hát vang này. Em muốn có ai đó để mình có thể nói hết được nỗi lòng của mình lúc này, nhưng người đó sẽ không là anh..
Đợi cho đến một ngày...
Hôm qua, sinh nhật của một người bạn năm lớp 9, lúc đi có 4 người, nhưng lúc về chỉ có ta & nhỏ. Thấy 2 đứa con gái chạy về giữa gần giữa đêm, thấy tự nhiên chột dạ vì ngày xưa đã lầm, & bây giờ, ta có thể nói ta đã cảm thấy hối tiếc vì tình yêu đó rồi nhỏ ạ.
11h30, điện thoại hỏi nhỏ về chưa thì nghe tiếng xe ồn ào, nhỏ vẫn chưa về tới nhà, xe bị hư nên mãi đến giờ đó một mình nhỏ, thân con gái còn ở ngoài đường, tự nhiên ta thấy mình có lỗi, xin lỗi nhé, xin lỗi thật nhiều.
Tự nhiên thấy chuyện bon chen giữa thành phố này trở nên mệt mỏi, ước gì cả lũ chỉ là những đứa trẻ như ngày xưa, chỉ để đắm mình trong những kí ức tuổi thơ, & cứ thế, sẽ mãi chỉ là những cô bé, cậu bé ngày nào...
Muốn có một bờ vai để ta có thể dựa vào những lúc như thế này...cho cả ta & nhỏ!!
Ngày 11 tháng 10 năm 2011!
Thời gian là liều thuốc sẽ giúp con người ta quên đi những gì không mong muốn, điều đó có lẽ đúng với mình lúc này đây. Chỉ thời gian này thôi nhưng cũng đã đủ để mình hiểu rằng, tất cả những vốn lẽ là của mình thì mãi mãi là của mình, nhưng những gì nằm trong mộng tưởng sẽ chỉ mãi là những giấc mơ mà có cố gắng nhiều thì mình chẳng thể nào níu kéo nó về được.
Đã bao lâu rồi không nghe được âm thanh da diết đó nhưng lòng mình đã trở về cái yên bình thuở nào, để mà khỏi phải nhói đau khi biết được vào điều không như mong muốn. Đã bao lâu rồi không nhìn thấy nhưng mình đã không còn khát khao, chỉ là đôi lúc trái tim muốn có lí lẽ riêng của nó. Nhưng rồi mọi việc cũng phải về lại nơi nó vốn hiện hữu, chỉ ở trái tim mình mà thôi, chỉ để mình mình biết mà thôi.
Chẳng hiểu trong đầu mình giờ suy nghĩ gì nữa, vẫn là những ý nghĩ điên rồ đó, mãi mà mình không dứt ra được. Chả hiểu có bao giờ một lần người nghĩ như thế không???
Vẫn là bài hát quen thuộc đó, những giai điệu ca từ làm nỗi nhớ trong mình quay quắt, chỉ ước muốn chạy thật nhanh đến, chỉ để nhìn thôi, nhưng lí trí không cho phép. Thật là may, vì đôi lúc mình vẫn còn suy nghĩ được sâu như thế!!
Đến bao giờ thì mình mới có thể lại là mình??? Là một sinh viên năm 2 với những mộng ước về những ngày tươi lai tươi sáng, với một tình yêu mà mình ôm ấp, với trái tim nồng cháy nhiệt huyết, đến bao giờ???
Đôi lúc mình muốn quay trở lại ngày đó, đôi lúc mình muốn mình có những điều cho riêng mình như ngày xưa..đôi lúc, chỉ là đôi lúc thế thôi...